Nếu Ghost of Tsushima là bản anh hùng ca của lòng trung nghĩa, thì Ghost of Yotei là chương trầm uất của trả thù và chuộc lỗi. Thật khó tin rằng cùng studio từng làm Sly Cooper và Infamous giờ lại kể một câu chuyện samurai lạnh lùng đến thế — nhưng chính Sucker Punch đã chứng minh họ hiểu rõ “vẻ đẹp trong nỗi đau”.
Sau thành công vang dội của Tsushima, Ghost of Yotei đặt ra bài toán khó: giữ được tinh thần điện ảnh cổ điển, nhưng làm mới được lối chơi đã quen thuộc. Và câu trả lời mà họ đưa ra – là một bản sequel an toàn, nhưng sắc nét, tinh tế và đầy sức sống.
Câu chuyện lần này diễn ra nhiều thế kỷ sau sự kiện Tsushima, với nhân vật chính Atsu, cô gái sống sót sau vụ thảm sát gia đình bởi nhóm sát thủ Yotei Six. Nhiều năm sau, cô trở lại – không còn là đứa trẻ run rẩy, mà là bóng ma mang theo lưỡi kiếm và cơn giận không tắt.
Yotei kể một câu chuyện báo thù cá nhân, gọn gàng và ít yếu tố chính trị hơn Tsushima. Tôi thích cách game để người chơi chọn thứ tự đối đầu sáu kẻ thù, khiến hành trình mang tính “cá nhân hóa”, mỗi boss lại phản ánh một mảnh ký ức của Atsu.
Dù vậy, kịch bản không hoàn hảo. Phần đầu và giữa làm rất tốt trong việc xây dựng cảm xúc – đặc biệt qua các flashback về tuổi thơ – nhưng đến hồi ba, phản diện Saito trở nên hời hợt và thiếu chiều sâu.
Tôi không mong một triết gia cầm kiếm, nhưng ít nhất, hắn nên khiến tôi ghét đủ nhiều để hạ gục mà vẫn thấy nhẹ nhõm.
“Ghost of Yotei” là bi kịch của một người sống sót — và câu hỏi cuối cùng nó đặt ra không phải ‘Cô có thắng không?’, mà là ‘Sau khi thắng, cô còn lại gì?’
Nếu bạn từng mệt với những bản đồ chi chít icon kiểu Ubisoft, Yotei là liều thuốc thanh lọc. Thế giới mở lần này nhỏ hơn nhưng dày đặc ý nghĩa. Không còn cảm giác làm việc vặt – thay vào đó, mọi thứ diễn ra tự nhiên và liền mạch:
- Các nhiệm vụ phụ có thể chủ động tìm đến bạn – NPC ghé trại, người lạc trong rừng, hay một tấm bản đồ cũ rách dẫn bạn đến câu chuyện ngắn cảm động.
- Spyglass giúp phát hiện bí mật từ xa, mảnh bản đồ gợi hướng khám phá – thay cho danh sách nhiệm vụ dài dằng dặc.
- Mỗi địa điểm đều được thiết kế tỉ mỉ: đền thờ, hang cáo, làng sương mù – vừa đẹp, vừa có câu chuyện riêng.
Cảm giác khám phá ở đây không phải để “checklist”, mà là được dẫn dắt bằng tò mò. Tôi dành hàng giờ chỉ để lang thang, nghe tiếng shamisen của Atsu vang lên giữa núi tuyết Yotei, mà chẳng cần mục tiêu cụ thể.
Sucker Punch bỏ hệ “đổi thế” trong Tsushima, thay bằng hệ vũ khí hoán đổi linh hoạt – và đây chính là điểm sáng nhất của Yotei.
- Dual Katana: chém nhanh, phá posture hiệu quả.
- Odachi: đỡ đòn nặng, phản kích mạnh.
- Yari: tầm xa, kiểm soát đám đông.
- Kusarigama: vũ khí biểu tượng – trói, kéo, rồi kết liễu.
- Matchlock Rifle: khẩu hỏa mai cho bạn chút “samurai hiện đại”.
Các trận đấu trở thành trò chơi cắt–đọc–đổi nhịp: chọn sai vũ khí là trả giá ngay. Trên độ khó Hard, AI thực sự thông minh – biết né, phản, phối hợp, và buộc bạn phải parry chính xác từng nhịp. Tôi từng nghĩ combat của Tsushima đã đỉnh, nhưng Yotei mới là nơi Sucker Punch thực sự “nâng cấp võ đạo” thành một bài thi kỷ luật.
Không ngoa khi nói Ghost of Yotei là một trong những game đẹp nhất trên PS5. Ánh sáng lướt qua tầng sương mù, lá đỏ bay chậm trong khung hình điện ảnh, tuyết Yotei phản chiếu ánh trăng bạc… Mọi cảnh đều có thể pause lại và biến thành poster. Đặc biệt, hai chế độ mới:
- Miike Mode: tăng máu me, hiệu ứng bạo lực như phim hành động Nhật thập niên 70.
- Watanabe Mode: thêm nhạc Lo-Fi nhẹ, hoàn hảo cho những giờ phiêu du trên ngựa.
Nhạc nền trầm hùng, tiếng gươm chạm thép rít nhẹ, và giọng nói của Fairouz Ai (JP) cùng Erika Ishii (EN) khiến Atsu trở nên sống động – vừa mạnh mẽ, vừa mong manh.
Điểm yếu của game có lẽ là phản diện Saito thiếu chiều sâu, động cơ chưa đủ thuyết phục, dẫn đến hồi cuối mất nhịp, khiến cảm xúc bị chùng xuống. Game không tạo cú “wow” mới – đây là một bản nâng cấp, không phải cuộc cách mạng.
Có thể nói Ghost of Yotei không làm lại thế giới mở, cũng không định nghĩa lại dòng samurai, nhưng nó mài bén từng chi tiết nhỏ: combat, tiết tấu, nhịp kể, thế giới sống động. Nếu Tsushima là bản anh hùng ca của danh dự, thì Yotei là khúc độc tấu của nỗi đau – một bản sequel an toàn, nhưng tinh tế, đậm cảm xúc và vô cùng thỏa mãn.




